nhơm nhớp. Được một lúc, hai gối nàng khuỵu xuống sàn, mặt úp vào đệm, hổn hển “sướng quá… sướng quá… em mệt… mêt… quá…”. Tôi bế nàng lên giường làm vài động tác thư giãn. N. L nhắm nghiền mắt, thở dốc, chân tay duỗi sóng xoài, đầu ngúc ngắc như người say rượu. – Em mệt và buồn ngủ quá, cho em nghỉ chút xíu lát nữa lại yêu nhé anh?! Nàng nói mắt vẫn nhắm nghiền. – Anh cũng mệt, chúng mình ngủ nhé!? Hai chúng tôi ôm nhau ngủ một giấc ngon lành. Trong suốt thời.