hẳn mông lên thoát khỏi con chim. Một dòng tinh màu hồng từ bướm nàng rớt xuống bụng dưới tôi lã tã, nhớp nháp. Giật mình, tôi tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn quanh, người đẫm mồ hôi, toàn thân bị đè nặng bởi một khối thịt. Nằm im, tôi định thần lại những gì vừa xảy ra, không thấy Nguyệt Ánh và Hà đâu, té ra đó chỉ là giấc mơ. Còn sự thật đang trên người tôi, là Kelly, đang thở dốc trong khi con chim vẫn ngập sâu trong bím nàng. Khẽ đẩy Kelly lên, nàng như bừng.