Kiều Hạ Linh lắc đầu ngoầy nguậy: “Không phải ý con là… chú đừng… a… ưm… ưm… a… dừng lại”.
Trong không trung chỉ còn vang lên tiếng bú mút “chùn chụt” và tiếng rên “ưm… ưm… a… a” của Kiều Hạ Linh mà thôi.