Tắm xong, mặc bộ quần áo lạ, nó vừa mua, còn chưa cắt mác, bước ra thì nó cũng vào. Nó ngồi thu gọn trên ghế, rồi chỉ vào cốc nước và bát phở.
Anh ăn đi, không đói.
Tôi vẫn ngu ngơ chưa hiểu, nhưng cũng cứ im lặng ngồi ăn, định bụng sẽ mở lời, nhưng chẳng biết làm sao, cũng không dám nhìn nó.
Nó lại cất tiếng.